29 thg 10, 2010

Ngủ ngoan nhé tình yêu của anh…

1 tháng, 2 tháng, 1 năm, 2 năm, kí ức về em vẫn vẹn nguyên như vừa mới hôm qua, nó vẫn thường ập tới làm tim anh nhói đau, làm cơ thể anh rã rời.

Không biết bao nhiêu lần anh tự nói với mình rằng hãy quên em, bởi anh chưa bao giờ thuộc về em cả, mặc dù mình đã có lúc như người yêu. Thời gian quen biết, làm đồng nghiệp của nhau, có lúc cùng chung phòng làm việc anh hiểu về em nhiều hơn một người bạn bình thường, từng nghe em tâm sự chuyện gia đình. Và cũng nghỉ rằng “cách nhanh nhất để quên đi một người là tìm một người khác để thay thế”. Anh, từng nghĩ mình là đứa lí trí nhất trên đời chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là một người “thay thế”. Vậy mà khi em đến bên anh, khi em quan tâm anh, anh đã không thể từ chối.

Khi bên em, mọi hành động của em làm anh tê liệt, anh dường như không còn một chút sức phản kháng trước em. Anh thấy mình yêu em tự nhiên như hơi thở, anh đã không đủ tỉnh táo để nhận ra những khó khăn trước mắt để giành lấy trái tim em. Và rồi, em hờ hững xa lạ, khoảng thời gian bên nhau quá ngắn để anh biết thế nào là hạnh phúc, là tình yêu. Em – một đứa con gái đầy kiêu hãnh cũng không đủ can đảm để níu giữ em. Em đã ra đi.

Anh vẫn nghĩ sẽ nhanh quên em thôi, bởi thời gian mình bên nhau quá ngắn, kỉ niệm lại càng ít ỏi… nhưng mà anh sai rồi, trái tim anh cứng đầu hơn anh nghĩ, càng ngày anh càng nhận ra anh yêu em nhiều thật nhiều. Đã không biết bao đêm anh không thể ngủ chỉ nghĩ đến em, nhớ ánh mắt, nụ cười… nhớ cả bước chân em. Anh cũng đã từng hi vọng… bạn bè ai cũng nói anh bảo thủ, ngốc nghếch.

Lâu thật lâu, anh cố cắt đứt mọi thứ có thể làm anh nhớ em, xóa tên em trong danh bạ điện thoại và nick yahoo… rồi một ngày anh muốn biết xem em sống thế nào, có ổn không. Bất ngờ, sững sờ… em đã tìm lại được hạnh phúc và cảm giác của mình kể từ khi chia tay mối tình đầu, lần thứ hai cũng là lần cuối cùng

Anh cũng không ngờ rằng, sau đó anh lại thấy mọi thứ nhẹ nhàng đến vậy, cảm giác bình yên mà lâu lắm anh mới được trải qua. Anh không còn thấy trách móc bản thân, cũng không trách em vì anh hiểu trái tim mỗi người có sự lựa chọn riêng cho dù ta có muốn cũng không thể thay đổi được. Ngày sinh nhật em anh anh đã gửi giỏ hoa cho em, anh cũng không biết vì sao anh lại bình thản đến vậy, và đó là nỗi bình thản tự nhiên, không hề gượng ép. Đó cũng là lúc anh nhận ra đã đến lúc không thể để trái tim mình đau mãi như thế được.

“Nhớ đơn giản chỉ là nhớ bởi vì đó là một phần đặc biệt”, đúng rồi em chỉ mãi là kí ức, là một trong vô số những người anh đã gặp chỉ có điều em đặc biệt hơn một chút bởi thế mà anh nhớ lâu hơn một chút thế thôi, phải không em. Anh không phải người cao thượng lắm đâu để nói với em lời chúc hạnh phúc, nhưng mong em sẽ luôn vui với lựa chọn của mình.


Ngủ ngoan nhé tình yêu của anh…

Không có nhận xét nào: